30 tuổi – Chấp nhận sự bình thường của cha mẹ
30 tuổi – Chấp nhận sự bình thường của cha mẹ
40 tuổi – Chấp nhận sự bình thường của bản thân
50 tuổi – Chấp nhận sự bình thường của con cái.
6 nguyên tắc giúp bạn nhìn thấu được cuộc sống
Kaizen: Kỹ thuật đỉnh cao của người Nhật để vượt qua sự lười biếng
° 30 tuổi
Lớn lên, ta từng nhìn cha mẹ như những người hùng. Họ mạnh mẽ, kiên cường, dường như có thể làm mọi thứ. Nhưng rồi, khi bước vào tuổi 30, khi chính ta cũng gánh trên vai những trách nhiệm của cuộc sống, ta bắt đầu thấy cha mẹ không hoàn hảo như ta từng nghĩ.
Họ cũng từng là những người trẻ với ước mơ dang dở, cũng từng có những lựa chọn sai lầm, cũng từng có những nỗi sợ hãi không dám thổ lộ. Ta nhận ra họ cũng chỉ là những con người bình thường, đã làm tốt nhất có thể với những gì họ có. Và ta học cách yêu thương họ không phải vì họ vĩ đại, mà vì họ đã luôn ở đó, lặng lẽ hy sinh mà không cần được ghi nhận.
° 40 tuổi
Khi còn trẻ, ta luôn tin rằng mình sẽ làm được điều gì đó lớn lao. Ta muốn có một sự nghiệp rực rỡ, muốn được công nhận, muốn để lại dấu ấn. Nhưng đến tuổi 40, khi đã đi qua đủ những thăng trầm, ta nhận ra rằng không phải ai cũng trở thành người xuất chúng.
Có lẽ ta chỉ là một nhân viên bình thường trong một công ty, có lẽ ta chỉ sống một cuộc đời giản dị mà không có những thành tựu khiến người khác trầm trồ. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta thất bại. Bởi vì, đôi khi, việc sống tốt một cuộc đời bình thường cũng đã là một thành tựu.
Ta học cách buông bỏ những áp lực của kỳ vọng, không còn muốn chứng minh điều gì với thế giới, mà chỉ muốn sống một cuộc đời ý nghĩa theo cách riêng của mình. Ta hiểu rằng hạnh phúc không nằm ở danh vọng hay thành công, mà nằm ở sự bình yên trong tâm hồn, trong những khoảnh khắc giản dị bên những người ta yêu thương.
° 50 tuổi
Khi có con, ta từng đặt biết bao hy vọng lên chúng. Ta muốn chúng giỏi giang, tài năng, muốn chúng có một tương lai sáng lạn. Nhưng rồi, đến tuổi 50, ta nhận ra rằng con cái không sinh ra để hoàn thành những giấc mơ còn dang dở của ta.
Chúng có cuộc đời riêng, những ước mơ riêng, những nỗi buồn mà ta không thể thấu hiểu hết. Có thể chúng không xuất sắc, không vươn tới những đỉnh cao như ta từng mong đợi, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là chúng có hạnh phúc không, có được sống là chính mình không.
Ta học cách yêu con không phải vì thành tích, mà vì chính con người chúng. Học cách lắng nghe mà không phán xét, ủng hộ mà không áp đặt. Và rồi, ta hiểu ra rằng tình yêu thực sự không nằm ở việc con cái phải trở thành ai đó vĩ đại, mà là ở việc ta có thể bao dung và chấp nhận chúng dù chúng là ai.
41 quy tắc xã hội không ai nói với bạn
Shopee hoàn xu